“Nghề dạy học chưa bao giờ là dễ…”

Đó là câu đầu tiên cô Thanh Hương nói với tôi khi chúng tôi có dịp trò chuyện với nhau. Cô chia sẻ thêm: “Cô có gần 10 năm đi dạy ở những ngôi trường khác nhau, mỗi ngày đều được gặp các bạn nhỏ, đó là niềm vui đối với một người theo nghề giáo như cô. Nhưng cũng chừng ấy năm, cô luôn trăn trở, mong muốn mang một điều gì đó mới mẻ hơn cho các bạn học sinh. Rồi như một cơ duyên, cô gặp Kiến và quyết định công tác ở Kiến luôn“.

Cô Thanh Hương

 

Đến với Kiến, cô Thanh Hương, một cô giáo chỉ quen đứng bục giảng, nhưng giờ đây phải tập cách đứng trước ống kính máy quay, điều mà cô chưa từng làm trước đây bao giờ, chắc chắn là cô đã gặp rất nhiều khó khăn, cô chia sẻ: “Nhiều khi một cái video ngắn thôi mà cô phải quay rất nhiều lần để đạt yêu cầu cao nhất của video, có những khi quay lại tận mười mấy, hai mươi lần, cô nản lắm, chỉ cần một tiếng động nhỏ xen vào thôi là cũng phải quay lại. Nhưng mọi người cố gắng, cô cũng cố gắng theo, vì cô muốn tất cả những video của cô về môn Văn phải là tốt nhất, các em học sinh của Kiến sẽ thích nhất. Đó là món quà lớn nhất dành cho những người làm công tác giáo dục như cô”.

Buổi trò chuyện trở nên trầm lắng hơn khi chúng tôi hỏi cô về nỗi nhớ học trò, nhớ bục giảng, nhớ bụi phấn, cô ngậm ngùi. Buổi trò chuyện bỗng khựng lại khi điện thoại của cô có tin nhắn đến. Cô nói đó là tin nhắn hỏi thăm của học trò, rồi như nhớ ra điều gì, cô nói: “Cô sẽ kể em nghe một câu chuyện nhé!”

Hồi đấy cô từng dạy các bạn lớp 6, tụi nhỏ thì nghịch lắm, có những chuyện rất cỏn con các bạn cũng mách cô. Hôm khai giảng vừa rồi, cô cố tình đi làm ngang qua trường, thấy tụi nhỏ đang chuẩn bị vào trường dự lễ, tự nhiên trong lòng thấy lạ… Hồi đấy mình cũng đã từng ở đây, từng có mặt trong những buổi lễ khai giảng, từng dắt tụi nhỏ xuống sân trường chào đón năm học mới….Mấy cô cậu học trò cũ thường nói với cô: “Cô ơi, về đi cô, về dạy tụi em”, vậy mới thấy mấy đứa nhỏ nó rất thương mình, tình cảm rất là chân thành.

cohuong3_720

 

Mỗi năm học đều bắt đầu bằng một ngày khai giảng. Chắc hẳn ai cũng từng trải qua cảm giác được mẹ, được cô dắt tay đến trường, đưa vào lớp học, cùng háo hức chuẩn bị quần áo đẹp năm học mới, với cô Hương, cái cảm giác ấy, sự thân thuộc ấy đã theo cô hàng chục năm trời. Nói về chuyện học thêm, hẳn chúng ta đã bắt gặp những hình ảnh các bé ngồi sau xe mẹ gặm vội ổ bánh mì, bố mẹ cho các em học thêm rất nhiều, các bé phải đi học thêm sau giờ chính khóa như chạy sô với chiếc cặp thật nặng, cô chia sẻ: “Nhiều phụ huynh sợ con không theo kịp bạn bè, không theo kịp bài giảng của thầy cô ở lớp. Thực chất học ở trường là đã đủ rồi, các bé cũng cần phải nghỉ ngơi, phải giải lao và có thời gian làm những việc mình thích. Đối với cô thì cô muốn các bạn được vui chơi, thư giãn.

cohuong_720

Qua buổi phỏng vấn, cô Thanh Hương cũng bật mí cho các bạn học sinh yêu quý của Kiến về dự án sắp tới và đặc biệt là học dành cho các bạn yêu Văn: “Học Văn sẽ không còn quá “khó nuốt” nếu biết cách học, đó là qua các từ khóa, nội dung mấu chốt. Ứng dụng Kiến đã soạn những kiến thức “dài dòng” theo cách ngắn gọn nhất, trình bày sinh động, còn có các bộ câu hỏi để các bạn tự kiểm tra lại kiến thức, giúp các bạn có thể tự tin chinh phục môn Văn. Các bạn hãy đón chờ nhé! (cười)”

Nhân dịp ngày 20-10, cô Hương gửi lời chúc các bạn nữ nhà Kiến cũng như toàn thể “nữ nhân” luôn được an yên, có nhiều niềm vui và dồi dào sức khỏe để chinh phục ước mơ, hoài bão của bản thân mình.

Buổi trò chuyện kết thúc khi trời đã ráng vàng, cô vội dọn tài liệu để về vì tối còn có các bạn nhỏ đến đọc sách. Tôi nhớ lại lời cô: nghề dạy học chưa bao giờ là dễ…